Cuộc Đời Của Siêu Quậy
Phan_2
Hắn miễn cưỡng cõng cái cái thân xác cả chục tấn của nó nhưng mặt thì lại đang đỏ bừng.
Hắn hỏi nó:
“ Bây giờ tôi đưa cô đi đâu đây? Bệnh viện hay về nhà?”
“ … … …”
“ Ê nè”
“ …zzz…”
“ Ngủ hả đồ não rỗng”
“ Gì ồn ào vậy. Bực mình”
“ Còn bực mình nữa hả? Có tin tôi cho cô đi bộ không?”
“ Rồi. Biết rồi. Xin lỗi”
‘ ‘ ‘ …ọt…ọt…ọt…”
“ Ê bánh ú. Cái gì kêu vậy.”
“ Anh không biết hay giả vờ không biết vậy. Dây chuyền sản xuất ‘vàng’ của tôi biểu tình đấy”
“ Cô thật là gớm ghiếc”
“ Gì chứ! Bình thường anh đói thì cũng vậy thôi. Có hơn gì tôi mà làm ra vẻ cao sang”
“ Cô…Thôi được rồi! Tôi đưa cô đi ăn. Được chưa”
“ Hết tiền rồi”
“ Gr…r…r. Tôi bao. Được chưa”
“ Thấy anh năn nỉ tội nghiệp nên tôi mới đi đó”
Và thế là hắn im lặng cõng nó đi ăn để kết thúc một cuộc thảo luận. Cuộc nói chuyện trao đổi rất nhẹ nhàng giữa nó và hắn đã làm những căn nhà xung quanh thức giấc dưới màn đêm âm u lúc 2h sáng ấy.
Về phần Tiêu Lâm, Quyên và Tử Kỳ thì cũng đã dọn dẹp xong bọn Thông Thủy. Tiêu Lâm và Quyên thì rủ nhau đi Bar, còn Tử Kỳ thì chạy khắp nơi để tìm Tử Thiên. Cậu ấy sợ Tử Thiên xảy ra chuyện gì. Trong khi đó, tại một quán nhậu nhỏ ven đường thì…
“ Zô… Đi hát karaokê, okê, rồi lại okê… Nhậu hết đêm này, ngày mai nhậu tiếp”
“ Ax… Ồn quá. Cô im được không. Hát thì dở như vịt mà hát hoài”
“ Zô… Bắt con vịt nhậu đi… Bắt con vịt nhậu đi”
“ Tía ơi! Giờ lại tới tự sáng tác nhạc nữa chứ. Xấu hổ chết mất thôi.”
“ Stop lại giùm tôi đi”
“ Hử? Thằng nào đây? Nói nhiều giống vịt bị vặt lông quá”
“ Vịt? Vặt lông?”
Hắn đang tưởng tượng ra hình ảnh ấy, con vật ấy, và tiếp theo là cô ấy đang bị hắn lôi đi không thương tiếc. Lôi nó đi được một đoạn hắn mới nhớ ra là hắn không biết nhà nó. Hắn quay qua định hỏi nó nhà ở đâu thì thấy nó đã ngất ngư vì say rượu. Không biết làm sao, hắn đành phải cõng nó, hắn lôi con dế yêu của mình ra gọi cho Tiêu Lâm để nhờ Tiêu Lâm hỏi Quyên xem nhà của con đầu đất này ở đâu thì hắn đã được tiểu thư Gia Nhã Quyên hướng dẫn cách đưa nó về nhà.
“ Đúng là bạn thân từ nhỏ có khác”- hắn lẩm bẩm nhớ lại lời của Quyên.
“ Anh đừng cõng nó nữa. Cứ đặt nó xuống đất rồi hô to : Có ma kìa là nó sẽ tự động chạy về nhà thôi. Nếu không tin hoặc sợ thì cứ đi theo nó sẽ rõ thôi.”
“ Kể cũng hay thật. Say như thế này, đứng thì không vững, đang ở đường nào cũng chẳng biết mà lại có thể về nhà được. Nếu thế thì tôi phải thử mới được, cô đúng là đặc biệt”- hắn nói thầm
Hắn đặt nó xuống đất, đứng lùi ra xa và hô to:
“ Có quỷ kìa”
‘ Chát’
“ Giỡn mặt má hả con. Làm gì có quỷ trên đời này. Nếu có thì má là quỷ chúa nè con”
Nó đứng dậy tát hắn một cái nổ đom đóm mắt. Hắn liền la thật to
“ Quỷ thì không nhưng ma thì đang đứng sau lưng cô kìa”
“ Ma hả? Giỡn mặt bà nội…á…á…á”
‘ Vụt…vụt’
‘ Vèo…vèo’
‘ Vù…ù…’
‘ z…z…z’
“ Hộc…hộc”
Hắn mệt thở không ra hơi. Hắn đứng trước nhà nó nhìn nó lăn ra ngủ ngay trước cửa nhà mà phì cười chỉ vì mới cách đây mấy phút nó còn thực hiện một cuộc rượt đuổi Ma-ra-tông giữa ma trừu tượng và người có tập hợp não rỗng thế mà giờ đã lăn ra ngủ. Cũng chính tính cách này làm nó trở nên dễ thương hơn.
Hắn tiến tới trước bấm chuông cửa và bỏ đi. Sau đó không lâu thì người giúp việc cũng ra và dìu nó lên phòng để nghỉ.
Cuộc gặp gỡ định mệnh giữa nó và hắn, và giữa những nhân vật song song khác đã diễn ra như thế đấy. Tiêu Lâm và Nhã Quyên thì lúc nào cũng như hình với bóng. Tử Kỳ thì luôn nhìn nó với ánh mắt đặc biệt. Tất cả mọi cuộc gặp gỡ diễn ra trong đêm tối đó đã được khép lại nhờ bình minh để những chuỗi ngày quậy phá được mở ra.
5h:00ph sáng:
“ Ê. Sao anh lại lấy đồ ăn của tôi”
‘ z…z…z’
Nó đang ngủ bỗng nhiên bật dậy nói một câu rồi lại lăn ra ngủ tiếp. 1 tiếng sau…
6h:00ph sáng:
“ Chị lên kêu con bé dậy đi. Sắp tới giờ đi học rồi đó”- tiếng mẹ nó cất lên
“ Dạ! Thưa bà!”
Chị giúp việc đi lên lầu để kêu nó dậy nhưng lại sợ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của nó. Bỗng có bàn tay đặt nhẹ lên vai kèm theo là 1 giọng nói rất có uy lực:
“ Tôi nghĩ lại rồi. Chị không kêu được nó đâu, để đó tôi”
“ Vâng. Thưa bà!”
Mẹ nó đã đẩy chị giúp việc ra sau để mở cửa phòng vào lôi đầu nó dậy. Mẹ nó đã vặn cái đồng hồ báo thức của nó cho đổ chuông để nó dậy thay vì phải kêu trực tiếp. Bỗng nhiên, nó bật dậy quơ tay lấy cái đồng hồ ném thẳng ra cửa phòng mà chẳng cần biết có trúng ai hay không. Cũng may là mẹ nó đã đỡ được và hiện giờ cái đồng hồ đã hạ cánh an toàn trên chiếc giường nệm của nó sau cuộc chạm trán với cái đầu của nó do mẹ nó thực hiện. Nó nhăn mặt xoa đầu
“ Ui da. Đau quá. Biết rồi đi học chứ gì. Mẹ không biết thương con gì hết. Mẹ xuống trước đi. Lát con xuống”- Nó nhăn mặt xoa đầu và rên la.
“ Đi thôi chị Năm. Lát nó sẽ tự dẫn xát xuống thôi”
Nó đứng dậy vào WC làm vệ sinh cá nhân. Trong khi đó, ở dưới nhà mẹ nó đang mách lại với ba nó vè tất cả những chuyện mà nó đã gây ra.
“ Tôi hỏi ông, có đứa nào như nó không hả? Ngày khai giảng mà lại đi quậy phá. Nó không lo học mà chỉ biết quậy phá thôi làm nhà trường phản ánh và gọi cho tôi đây này”
“ Bình tĩnh. Có gì mà phải nóng. Tuổi này quậy một tí có sao đâu”
“ Quậy một tí thì nói làm gì. Đằng này ngay ngày khai giảng mà nó………..
Chương 5
“ Bình tĩnh. Có gì mà phải nóng. Tuổi này quậy một tí có sao đâu”
“ Quậy một tí thì nói làm gì. Đằng này ngay ngày khai giảng mà nó lại đi thả chuột, gián, rết,… làm cả trường học loạn hết cả lên vì nó chẳng ai làm được gì cả. Chưa xong đâu, nó còn bỏ cả thuốc nhuộm đỏ vào bình chứa nước sạch của trường nữa chứ. Làm cả trường chẳng ai dám uống nước cả vì cứ nghĩ là máu thôi. Nó thật là quá lắm rồi”
Mẹ nó quay sang ba nó để xem phản ứng của ông như thế nào thì những gì bà nhận được là…nụ cười sảng khoái của ba nó
“ Haha. Nó giống tôi với bà lúc trước ghê.”
Đúng lúc đó nó di xuống. Mẹ nó đành nuốt cục tức này và cả nhà quây quần ăn sáng.
7h30ph sáng.
‘ See my smile, my friend. We are with you, holding hand. You have got to believe, you are my destiny. We’re meant to be your friend. That what a friend should b…’
“ A lô. Tao nghe đây mày.”
“ Mày làm gì mà nghe máy lâu lắc vậy. Muốn chết hả?”
“ Giờ mày mà không nói là có chuyện gì thì tao cúp máy à. Ăn rồi chửi người ta miết”
“ Rồi. Tao nói. Đi chơi không mày”
“ Chơi gì? Giờ đi học mà má”.
“ À! Má quên. Má hỏi lộn. Má định hỏi con là trường mình học tên gì. Nói má nghe coi”
“ Bà nội hỏi con, con biết hỏi ai? Lát qua nhà cháu rồi cháu với cụ tổ đi”
Mọi người trong nhà đều ngjc nhiên cuộc đàm thoại nhiều tầng lớp này. Nó quay qua hỏi ba nó
“ Con học trường gì ạ?”
“ À. Trường Thiên Trà đó con. Trường này sẽ giúp con rất nhiều để sau này con thay ba cai quản công ty đó. Con gái yêu à!”
… … …
“ Thiên ơi! Đi học thôi”
“ Con đi đây ba mẹ”
“ Hai đứa đừng có phá nữa. Lo học giùm đi. Mẹ đánh đòn hết cả 2 đứa bây giờ. Mà nè, tuần sau có buổi giới thiệu nhân vật quan trọng đó. Tới bữa đó sẽ có xe đến đón con về”
“ Sao mẹ phải nói trước vậy. Để tới bữa đó rồi nói đi…không lẽ…”
…
Xe riêng nhà nó chở 2 đứa nó đến trường. Hai đứa nó tiến vào lớp, cả lớp quay lại nhìn hai đứa nó…à không đúng hơn là nhìn đại ca của trường Thiên Trà đang ở sau lưng nó.
“ Tao nghe nói lớp này có em xinh lắm. Con nào đâu chỉ tao coi”
Tiếng nói cất lên sau lưng làm 2 đứa nó giật mình. Nó với Qyuên không quan tâm đến, hai đứa để cặp lên bàn rồi lên sân thượng của trường hóng gió thì bỗng tên đó nắm lấy tay của nó giữ lại. Nó quay sang hỏi
“ What?”
“ Tôi đang hỏi sao cô lại bỏ đi. Nhìn cũng xinh nhỉ. Theo anh đi”
“ Buông ra”
“ Làm giá thế em. Nắm tí thôi mà, xinh mới được anh nắm đấy chứ”
“ Tôi nhắc lại lần nữa là buông tay tôi ra. Tôi ghét nhất là ai đụng vào tôi đấy”
“ Không thích. Chảnh quá”
“ Mày có 2 phút để giải quyết chuyện này. Rồi lên sân thượng với tao. Tao đi trước”
Nó quay sang Nhã Quyên nói thầm vào tai bạn nó với uy lực của một thủ lĩnh Hell. Nói xong nó bỏ đi, nó dường như rất tin tưởng vào con bạn của mình. Còn về phía Quyên thì…
“ Tía má ơi. 2 phút làm sao được. Nó bự như con voi ế mừ.”
“ Em là người đẹp của K2 đúng không? Nhìn cung được đấy chứ”
“ Được à? Bổn cô nương đẹp vầy mà kêu cũng được sao”- Quyên tức giận vì dám khinh thường cô trong khi ai cũng khen cô xinh đẹp không kém gì nó.
Quyên thẳng chân ra sau đó cong đầu gối lại và đưa chân lên sao cho chân vuông góc với hông và bụng. Sau đó cô ấy sẽ tạo nên sự tiếp xúc giữa chân mình và một cái gì đó mà ai cũng biết đấy là cái gì. Kết quả như thế nào thì không cần phải nói ra cũng biết, tên đó ngồi bệt xuống đất vì quá đau.
Nó lên sân thượng đứng hóng gió thì bỗng có điện thoại, nó nhấc máy. Cùng lúc đó, Quyên cũng vừa lên tới nơi, Quyên cứ líu lo vì cô vừa hạ được tên đó trong vòng 2 phút mà nhưng nó đã ra hiệu, nó đã giơ 1 ngón tay lên để ra dấu cho Quyên im lặng. Vẻ mặt của nó trông rất nghiêm trọng, hình như có chuyện gì đó xảy ra với nó. Nhìn mặt nó mà Quyên cứ cảm thấy lo lắng vì không biết chuyện gì xảy ra. Cuối cùng nó cũng cúp máy, Quyên đứng chờ nãy giờ thấy sốt ruột nên lên tiếng hỏi:
“ Có chuyện gì vậy mày”
“ Tử Kỳ…”
“ Tử Kỳ làm sao?”
“ Zeus vừa gọi điện thoại báo là Tử Kỳ bị một bọn nào đó đánh lén, bị thương rất nặng, hiện đang nằm ở phòng họp của Hell ở quán bar Amuro.”
“ Là người mà mày nói là đáng tin nên lấy tên Zeus người anh em với Hades đó hả? Có đáng tin khong vậy? Sao tao chưa bao giờ thấy nó xuất hiện trước mặt tao”
“ Tao biết nó hiểu nó là được rồi”
“ Vậy giờ sao”
“ Còn sao nũa. Đầu tiên là tới đó xem Tử Kỳ ra sao. Rồi sau đó sẽ điều tra về bọn đánh lén”
“ Ừ! Nhưng trước tiên là phải tìm cách ra khỏi đây đã”
2 đứa còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì..
“ Thì leo tường ra chứ sao”- một giọng nói trầm ấm vang lên
“ Ừ ha!”- chúng nó cùng đồng thanh và dắt nhau chạy xuống dưới để tìm chỗ trèo
“ Bị bắt là mời phụ huynh đó”- giọng nói trầm ấm lại vang lên
“ Ê. Thằng nào nói chuyện trớt quớt vậy”- nó nổi quạu hỏi lại
“ Tui”- hắn trả lời cụt lủn
Hắn bước ra. Hắn đã trả lời lại nó, chỉ với 1 từ đã có thể diễn đạt được nhưng gì nó muốn hắn trả lời. Chính hắn đã đứng sau cánh cửa quậy phá nó nãy giờ. Nó tức vì bị hắn chọc nên cái mặt cứ xìu xuống, hắn thấy cũng tội nên nói:
“ Trưa thì tôi giúp được”
Mặt nó sáng rỡ lên. Nó thật sự rất lo cho Tử Kỳ, cũng là bạn thân chơi vói nhau 2 năm rồi còn gì. Còn hắn thì lại thấy kì lạ, vì sao nó lại vui mừng đến vậy
“ Tử Kỳ chắc là cái tên nhìn lãng tử hôm trước. Nhìn có gì đâu? Không đẹp trai bằng tôi, không thông minh bằng tôi, không handsome bằng tôi, có gì hơn tôi đâu sao cô vui dữ vậy chứ. Nghi lắm”- hắn thì thầm với chính mình nhưng thật tiếc vì có người nghe được.
“ Phải rồi cái gì cũng thua anh hết thôi. Nhưng ít ra cậu ấy cũng có một thứ hơn anh. Anh biết đó là thứ gì không?”- Nó hỏi lại hắn
“ THứ gì mà hơn tôi chứ?”- hắn tò mò hỏi lại nó
“ Thứ đó là Tử Kỳ bình thường hơn anh. Cậu ấy không mắc bệnh thần kinh như anh, cũng không bị tự kỷ như anh. Nói chung là cậu ấy rất ổn về phần não.”- nó nói như tát nước vào mặt hắn.
Hắn không thể cãi lại nó được vì nó nói đúng quá mà. Cả 3 cung đi xuống lớp mình nhưng trong lòng nó có gì đó khó chịu. Cuối cùng nó cũng nhớ ra việc nó muốn hỏi hắn, nó quay qua túm lấy cổ áo của hắn mà hỏi:
“ Sao anh lại có mặt ở đây? Thích tui rồi nên đi theo chứ gì? Hí hí hí. Kỳ ghê vậy nha. Ngại quá đi à!”
Quyên thì mắt chữ A, mồm chữ O khi nghe nó nói như vậy. Còn hắn thì đứng yên như tượng.
10s sau.
Có một bàn tay mang hơi ấm của sự thương hại rất nhẹ nhàng đặt lên mặt…à không lên trán nó và nói với tất cả những tình cảm trong lòng
“ Đâu có nóng??? Vậy thì bệnh nặng lắm rồi à”
Có một giọng nói cũng mang theo sự yêu thương, tình bạn và cả sự quan tâm, lo lắng
“ Ủa? Tao nhớ là ày uống thuốc đầy đủ và đúng liều rồi mà. Sao lạ vậy. Đừng làm tao sợ nghen mày”
Nó im lặng bỏ đi, trong lòng thì vừa bực tức , lại vừa xấu hổ vì quê. Về đến lớp, nó mới biết……
Chương 6
Nó im lặng bỏ đi, trong lòng thì vừa bực tức , lại vừa xấu hổ vì quê. Về đến lớp, nó mới biết hắn học chung lớp với nó. Cả 3 vừa ngồi xuống chỗ của mình thì có một cô gái từ lớp bên cạnh sang. Đó là lớp trưởng lớp K3:
“ Chào bạn. Mình là Uyển Linh học K3. Bạn muốn làm quen với mình phải không. Lát tan học đợi mình nha mình đồng ý để bạn đưa mình đi chơi.”
Nói xong ả chạy về lớp. Hắn thì không quan tâm gì đến mấy chuyện này, hắn quen thuộc quá rồi mà. Chỉ có nó và lớp là có cái nhìn khác. Cả lớp thì nhìn theo ả vì ả quá tự tin vào nhan sắc của mình khi nói rằng ả biết hắn muốn làm quen ả. Còn riêng nó thì nó nhìn hắn, không hiểu sao khi ánh mắt của hắn bắt gặp ánh mắt của nó, người hắn cứ như có luồng điện chạy qua. Hắn tiến đến chỗ nó với mục đích muốn xin lỗi cho dù lỗi đó không phải do hắn gây ra. Thế nhưng những gì hắn nhận được là
“ Anh…mà cũng có người muốn làm quen sao. Sao lại thế nhỉ? Xấu như anh mà cũng có người thích ư”- nó nói với giọng điệu ngạc nhiên.
Hắn chết sững trước câu nói đó của hắn. Những gì hắn định làm là đây sao? Hắn định xin lỗi một con người không biết xấu đẹp đây sao? Không thể nào. Mất hết giá trị của hắn thì sao? Không thể nào. Cuối cùng hắn quay lại chỗ ngồi của mình sau khi nghe được câu nói của Quyên:
“ Kệ. Thông cảm cho nó đi. Chứ con này nó không biết hưởng “của” trời ban đâu”.- Quyên buông ra một câu phũ phàng
“ Đồ não đất sét”- hắn chửi nó
“ Ủa? Nói có một câu sao ai cũng chửi mình hết vậy”- nó tự thắc mắc vói chính mình
Và rồi lớp K2 cũng quên những chuyện vừa xảy ra để trôi theo tiết học.
( Trường Thiên Trà: Là ngôi trường nổi tiếng dành cho những học sinh quý tộc, ưu tú và nhũng học sinh dành được học bổng 3 năm 1 lần của trường. Ngôi trường này nổi tiếng với việc dạy dỗ nghiêm khắc những học sinh vi phạm nội quy nhà trường quá 5 lần. Những điều lệ và nội quy của trường gồm 128 điều. Giờ học : 8h 00 – 20h 00 . Học bán trú. Nghĩa là một tuần được về nhà một lần vào ngày chủ nhật. 21h là tất cả học sinh đều phải đi ngủ. Quá 20h mà phòng nào không có học sinh thì sẽ bị phạt theo nội quy.
Giải thích
Nó và hắn và Quyên học giỏi nhưng quậy quá nên đã bị trường từ chối. Nếu không nhờ quyền thế của gia đình thì nó và hắn đã không vào được rồi. Nhưng cũng phải công nhận là dù quậy nhưng học rất tốt.
Đại ca trường Thiên Trà: Ninh Lâm Dương : là con 1 trong một gia đình quý tộc. Gia đình cũng có chút tiếng tăm trong giới kinh doanh nhưng không là gì so với gia đình nó và hắn. Vì được cưng chiều nên hư hỏng ăn chơi. Nhờ tiền của gia đình mới vào được trường Thiên Trà. Giỏi đánh nhau
Thao Uyển Linh:
Chương 7
Thao Uyển Linh: tiểu thư thứ hai của nhà Thao gia. Cha ả trước đây là giám đốc điều hành của công ty nhà nó. Nhưng cách đây 1 năm đã bị nó đuổi việc vì phát hiện ra ông ta làm việc không nghiêm túc. Cha ả là Thao Tấn Bình rất căm ghét nhà nó, đặc biệt là nó nên đã lập nên một công ty kinh doanh đá quý và hiện giờ đang là đối thủ của nhà nó. Gọi Uyển Linh là ả vì cô gái này là một con người nham hiểm và độc ác, có thể bất chấp thủ đoạn. Sau nay ả sẽ là người hãm hại cuộc đời của nó. Nhưng…liệu ả có thay đổi vì ai hay không? Hay sẽ mãi là người mưu mô xảo quyệt.
Tiêu Kha: Thiếu gia nhà họ Tiêu và là anh trai của Tiêu Lâm. Là một con người hiền lành, không ăn chơi, hư hỏng. Nhưng Tiêu Kha lại thay đổi tính nết của mình chỉ vì một người con gái. Hiện Tiêu Kha đang đi du học ở Canada.
Kiều Ngọc Bảo Vi: là một cô gái con nhà nghèo nhưng được đi học ở trường Thiên Trà nhờ học bổng dành cho những học sinh ưu tú. Sau này sẽ có nhiều chuyển biến, nhiều sóng gió, nhiều bước ngoặt và nhiều ngã rẽ trong cuộc đời của cô gái này. Là một ngươi hiền lành, ít nói, lo học hành vì thuopwng cha mẹ chứ không quậy phá như nhân vật chính của chúng ta. Nhưng cô gái này sẽ thay đổi tất cả từ suy nghĩ đến tính tình sau một lần gặp gỡ định mệnh với… Đó là một ẩn số. Chỉ có thể biết rằng cô gái này thuộc kiểu người “ im im mà hiểm”)
Chương 8
“ Giỏi gớm”- hắn lại chen vô câu thứ hai, cạnh khóe nó.
“ Mình thách cả hội tụi nó luôn đó. Dám đụng đến cậu thì không yên với mình đâu. Mình dư sức chơi với bọn nó”- nó lại la oang oang lần thứ ba.
“ Khỏe gớm”- hắn lại chen vô câu thứ ba, cạnh khóe nó.
Dường như lần này nó không chịu đựng nổi hắn nữa nên đã quay ngoắt lại nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn.
“ Anh sao vậy. Sao cứ leo vô họng người ta ngồi hoài vậy. Tui bực mình anh rồi đó. Lần nữa thì đừng trách”
“ Chứ ai bảo cô khua môi múa mép giỏi quá làm gì chứ. Nếu tôi nói là tôi có thể giúp được cô thì sao? Cô có đòi giết tui nữa không”- hắn hỏi nó
“ Thật không? Vậy thì tốt quá. Có tin gì báo tôi biết nghen.”- nó vui mừng nói với hắn
“ Hades…à không. Tử Thiên à! Mình không muốn cậu xảy ra chuyện gì đâu. Cậu đừng tìm bọn nó. Được không?”- Tử Kỳ lo lắng cho nó.
“ Yên tâm. Không sao đâu mà. Cậu khỏe chưa. Mình đi chơi nha. Tớ muốn ăn spaghetti hải sản quá.”- mắt nó sáng rỡ lên vì ăn
“ Đi chơi cái đầu của cô ấy. Lát nữa phải về trường bây giờ. Bộ cô muốn bị bà Hiệu Trưởng già đó cho đứng ngoài nắng lắm hả?”- hắn luôn là người tạt cho nó gáo nước lạnh
“ À quên. Vậy thôi. Bữa khác mình đi nha Tử Kỳ. Bây giờ mình chỉ ở chơi một lát thôi rồi về à.”
“ Vậy thôi. Mình ra ngoài Bar chơi đi”- Nhã Quyên lên tiếng
“ Úi trời. Nãy giờ cô mới chịu lên tiếng đấy hả tiểu thư Nhã Gia Gia”- nó nói khích Quyên.
“ Mấy người dành nói hết có cho tui nói tiếng nào đâu”- Quyên có vẻ rất bực bội
Tất cả mọi người đều bướ ra ngoài để chơi. Năm đứa nó ngồi chung một bàn ( nó,hăn,Tử Kỳ, Quyên và Zeus). Có phục vụ bước đến hỏi
“ Ông chủ và khách của ông dùng gì ạ”
Nhưng rất tiếc tiếng nhạc đã át cả giọng nói của anh bồi bàn nên chuyện hắn là ông chủ ở đây vẫn chưa có cơ hội để mọi người biết
“ Ê Thiên. Quán này cũng đẹp đấy chứ. Phục vụ cũng toàn là trai đẹp không thôi, chắc ông chủ đẹp trai phải biết. Không biết là ai nhỉ?”
Có cơ hội rồi, suy nghĩ vừa thoáng qua đầu là hắn liền mở miệng ra để nói về chuyện quán Bar này là của mình thì có một giọng nói nữ vang lên
“ Anh nhớ phải bo thêm cho em đó nha”
Tiếp nối theo sau là giọng nói ngọt ngào mà sắc lẹm của nó
“ Thằng chủ của quán Bar này là thằng nào vậy. Trong đây cũng có kiểu gái như vậy sao”
Hắn tiu nghỉu im lặng. Không dám hé môi nửa lời chuyện hắn là chủ. Cuối cùng bồi bàn cũng mang thức uống đến cắt đứt những đoạn hội thoại, những suy nghĩ trong đầu của 5 con người này. Tử Kỳ và Quyên thì vẫn uống như cũ là Win Vermouth và Bourbon, Zeus thì chỉ uống được Chivas 18,
Còn hắn và nó thì uống Tequila và Rosemint Gin- đây là một loại rượu nhẹ có vị hoa hồng và bạc hà. Gọi nó là rượu vì nó được pha chế cùng Gin
Nó với tay lấy ly của Tử Kỳ và tráo với ly của mình kèm theo một câu nói lo lắng làm hắn ngứa mắt
“ Biết ngay là thế nào cậu cũng uống cái này mà. Bình thường thì không sao nhưng giờ cậu đang bệnh thì không được uống nó. Uống cái này đi, mình kêu cho cậu đó vẫn có rượu trong đó nhưng nhẹ hơn nên chắc uống không sao đâu”
“ Nhưng mà ly của mình nặng lắm nên cậu không uống được đâu”- Tử Kỳ giật lại ly trên tay nó
Nó cương quyết không nghe mà vẫn cứ giữ lấy uống. Tính nó là bướng thế đấy nhưng thật ra mà nói thì nó uống được rượu chỉ có điều là tửu lượng không được cao nên nó sợ không làm chủ được mình vì thế mới không thích uống rượu thôi. Cả đám tụi nó đứng dậy chuẩn bị đi về, nó lên tiếng
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian